Thứ 6 tuần vừa rồi là tiết học cuối cùng của chúng mình với cô Luo Qing (罗庆) mà cả lớp hay gọi là Luo laoshi (罗老师). Ai cũng bồi hồi xúc động. Chớp mắt một cái, cảm giác như thể vừa mới hôm qua chúng mình được cô đón tại sân bay mà nay đã phải nói lời tạm biệt. Chúng mình lần lượt đứng lên bục phát biểu cảm nghĩ. Không gian xung quanh bỗng lặng im đến lạ thường. Tiếng nói của người phát biểu, đôi lúc xen lẫn tiếng cười khúc khích, và cả những giây phút lắng đọng, bồi hồi của cả cô và trò.
– “Lần đầu tiên đến Vũ Hán mình không nghĩ Vũ Hán lại to đến vậy. Riêng trường Đại học Vũ Hán đi bộ cả ngày cũng không đi hết cả trường. Từ cổng chính đến ký túc chúng mình còn phải ngồi xe bus hoặc đi xe điện. Đặc biệt là ở đây tất cả mọi người đều đi xe điện và không dùng xe máy, điều này phần nào giúp cải thiện đáng kể tình trạng môi trường ở Trung Quốc.”
– “Các thầy cô ở Vũ Hán siêu cute, nhiệt tình và thân thiện, quan tâm và giúp đỡ giải đáp các thắc mắc của chúng mình mọi lúc mọi nơi. Chị cả phụ trách lớp và mình thường đến gặp thầy Liu (刘老师) để trao đổi các vấn đề liên quan sinh hoạt và học tập của các bạn. Thầy nhẹ nhàng và ân cần lắm.”
– “Trong khuôn viên trường tất cả các nhà ăn đều đóng cửa tầm lúc 13:30 trưa và 20.00 tối. Mình với 1 người bạn đã từng 2 lần đến sát giờ đóng cửa, một lần tuy còn ít thức ăn nhưng vì quá đói nên chúng mình đành ở lại ăn mặc cho các cô chú nhân viên và mọi người đã chuẩn bị đi về, lần thứ 2 chúng mình tới thì thức ăn trên bàn đã hết sạch, đành vác chiếc bụng đói meo đến Seven Eleven. Chắc sau đợt này không dám đến muộn nữa.”
– “Ở đây mua hàng mà cần túi mang về thì chúng mình trả thêm 1 tệ.”
– “Một đất nước đang bước vào kỷ nguyên không dùng tiền mặt. Đi đâu cũng thấy quét mã (扫码). Hiện tại trên thị trường thanh toán di động đang có 2 nền tảng của 2 ông lớn được sử dụng nhiều nhất là Wechat (của Tencent) và Alipay (của Alibaba). Đến cả những người hát rong và ăn xin trên đường phố cũng dùng đến mã QR. Buổi trước chúng mình đến một trung tâm mua sắm gần trường, đến cả cây kem (冰淇淋), chúng mình dùng tiền mặt nhưng người ta không có chấp nhận 🥲”
– “Đi tàu điện ngầm (地铁) ở Vũ Hán đúng giờ cao điểm quả là một cảm giác khó quên. Lần đầu tiên chúng mình đi, ngay từ khoảnh khắc tàu chuyển động, chúng mình đã không thể đứng vững một tư thế mà nghiêng lắc như thể đi xe bus ở Hà nội vậy. Một điều đặc biệt mình để ý là tất cả tàu điện ngầm lối exit đều ra các trung tâm thương mại, nếu không quá vội thì hẳn bạn sẽ ghé qua mà mua vài món đồ, điều này cũng góp phần tăng doanh thu và lợi nhuận đáng kể vì lượng người đi tàu điện ngầm hàng ngày khá đông.”
– “Thiên đường ẩm thực tại Vũ Hán phải kể đến những nơi như 梦时代 hoặc các con phố đi bộ. Các bạn có thể thưởng thức những món đặc sản như: mỳ khô nóng, đậu bì, tôm hùm đất…. Đồ ăn ở Vũ Hán theo mình thấy không quá mặn, nhiều dầu mỡ và khá cay, có vẻ như đồ ăn nào cũng rắc tí bột ớt mà mình thì không quá thích thú với cái mùi của bột đó.”
Còn khá nhiều điều khiến chúng mình phải WOA ở đất nước tỷ dân như thế này.
Quả thật, đi để thấy thế giới ngoài kia bao la rộng lớn đến nhường nào, để thấy những gì mình biết nó nhỏ bé như hạt cát ở đại dương vậy.
Tại cùng một địa điểm, cùng một chuyến đi nhưng trải nghiệm của một người độ tuổi 20, 21 nó cũng sẽ khác với một người ở độ tuổi 30, 40.
Hãy trân trọng những chuyến đi các bạn nhé. Cuộc sống sẽ đáng giá hơn nhờ những chuyến đi xa.



